Ta trốn vào trong một chuỗi sầu
Thiên hạ có ai hiểu ta đâu
Toàn là toan tính tìm cơ hội
Để nhấn ta chìm trong biển sâu.
Ta biến vào trong chiếc bóng sầu
Giật mình ta gặm nhấm thương đau
Hồn ta quằn quại rên trong đó
Để thỏa cơn thèm, một kiếp đau.
Ta nhốt mình trong khoảng khắc sầu
Nghe từng nhịp thở của đêm sâu
Hồn ai lai vãng trong đêm tối
Phải chăng còn vướng một chữ sầu.
Ta cứa hồn ta rỉ vết sầu
Để ta cảm nhận nổi thương đau
Hàng ngày nhân loại vương trong đó
Đã thoát ra đâu một kiếp sầu.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét