Thứ Ba, 26 tháng 11, 2013

Chuyện giáo dục


Giáo dục thời nay cũng lắm trò
Tuyên truyền thành tích bệnh phải lo
Thi đua trong sạch trong ngành giáo
Chay chọt phong bì chuyện chẳng cho.

Giáo dục thời nay cũng lắm trò
Thanh tra sổ sách cũng hay ho
Chữ tròn chữ méo đều là tốt
Miễn có phong bì chẳng phải lo

Giáo dục thời nay cùng lắm trò
Giáo viên đi dạy cứ phải lo
Lương chưa tới tháng tiền không có
Phòng trọ lâu ngày nợ không cho.

Giáo dục thời nay cũng lắm trò
Thành tích đi đầu chuyện phải lo
Phụ huynh đóng góp tiền tiếp khách
Tốt nghiệp đậu cao lắm chiêu trò!


Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

Hạnh phúc ở đâu


Hạnh phúc ở đâu trong trái tim sầu?
Hạnh phúc ở trong tôi, trong cô khi ta quay lưng vào nhau
Hạnh phúc muôn màu không hiểu nổi
Khi điên cuồng khi tận cùng nổi đau.

Hạnh phúc là gì tôi không biết nữa
Chỉ biết đêm dài một nửa trái tim không cần nhau
Nổi đau nhân lên gấp bội
Con tim quặn thắt
Khi hai nửa quả địa cầu vênh trục

Hạnh phúc là gì tôi cũng không biết
Chỉ biết đêm trường quầng sâu đôi mắt
Ta bên nhau mà tay chẳng tìm nhau
Hai trái tim là hai quả địa cầu

Trái tim ta tự cứa vào nổi đau
Ứa máu, ta tự cầm lòng bằng liều thuốc tê
Nửa bên kia rơi lệ
Ta lại tìm nhau dù hai quả địa cầu vênh trục
Hạnh phúc kéo dài trong niềm vui và nước mắt
Ta rơi lệ trái tim.

Hạnh phúc là gì khi mắt đã thâm quầng
Tôi đã ngủ và em đã ngủ
Giấc thở sâu không che dấu được trái tim sầu hóa đá
Em quay lưng tôi thấy bờ vực
Hố sâu đời tôi có thể vượt qua
Hố sâu bờ vai em quay lưng lại
Khoảng trống hụt hẩng trong tôi.
Tôi quay lưng lại với em
Hai quả địa cầu phân thành hai cực
Dẫu cần nhau nhưng lực hút không còn
Tôi có tội hay vì em có lỗi
Đã quay lưng trong giấc ngủ không dài.

Qua ngày mai, ánh sáng bình minh
Sẽ đưa ta về với nhân loại
Mọi buồn vui sướng khổ trên đời
Ta đi trên đôi chân mệt mỏi
Mắt quầng sâu hạnh phúc ở đâu rồi.


                               Nguyễn Văn Thông

HOA SẦU ĐÔNG



                             Nguyễn Văn Thông

Màu tím hoa xoan rũ xuống đường
Vương lên mái tóc của người thương
Lả tả cánh hoa màu tím biếc
Tơ lòng rung động biết yêu đương.

Thủa đó tôi đang độ thiếu thời
Chị tôi sắp sửa tuổi đôi mươi
Chị cài lên ngực màu hoa tím
Tôi nhặt hoa rơi chị mỉm cười.

Rồi tôi đi học lên thành phố
Ở nhà chị xe chỉ trôn kim
Đám cưới chị cài hoa màu tím
Chị sợ tôi buồn chẳng mách tin.

Ba năm làm mướn ở không công
Duyên cạn tình vương thiếu mặn nồng
Hẩm hiu đời gái tình tan vở
Chị gửi thân mình theo nước sâu.

Loài hoa màu tím gọi xoan đâu
Rơi rụng vương thêm mấy lượt sầu
Hoa rơi như tiễn người trong cuộc
Theo dòng nước chảy trôi về đâu!?

Chàng trai thủa đó đã ra trường
Không còn nhặt nữa cánh hoa vương
Sầu đông hoa tím buồn không nở
Dòng nước vô tình lạnh tới xương.

                                        Bình long  19/11/2013



Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Chuỗi sầu

Ta trốn vào trong một chuỗi sầu
Thiên hạ có ai hiểu ta đâu
Toàn là toan tính tìm cơ hội
Để nhấn ta chìm trong biển sâu.

Ta biến vào trong chiếc bóng sầu
Giật mình ta gặm nhấm thương đau
Hồn ta quằn quại rên trong đó
Để thỏa cơn thèm, một kiếp đau.

Ta nhốt mình trong khoảng khắc sầu
Nghe từng nhịp thở của đêm sâu
Hồn ai lai vãng trong đêm tối
Phải chăng còn vướng một chữ sầu.

Ta cứa hồn ta rỉ vết sầu
Để ta cảm nhận nổi thương đau
Hàng ngày nhân loại vương trong đó
Đã thoát ra đâu một kiếp sầu.

Chuỗi buồn!


Buồn đời tôi phịch mấy vần thơ
Nhưng mà xới chữ đâu bây giờ
Tâm tưởng âu sầu buồn thấy lạ
Quay cuồng đầu óc rối tơi bời.

.................(00).................

Thơ thẩn đi đâu thế thơ ơi
Cho ta nhắn gửi lấy đôi lời
Có tìm thấy ai là thi sĩ
Ta xin nhắn gửi một chữ mời!

.................(00).................

Dốc hết bình rượu đuổi cơn sầu
Rượu tàn canh lại thấy lo âu
Nổi buồn nhân thế từ đâu đến
Sầu ngấn lại nhân lên mấy lượt sầu. 

Thứ Năm, 7 tháng 11, 2013

LOA LÀNG


                          Nguyễn Văn Thông



Ném ngập cái loa làng vào bể nước
Ngột ngạt ướt át
Sùy sụp tiếng kêu phát ra từ miệng loa
Lã chã nước chảy từ bể
Lênh láng khu vườn cấm sau hè
Quằn quại con giun bị ngập nước
Tỉ tê tiếng dế rúc lùm cỏ
Con châu chấu đực làm tình
Ngọn cỏ cong cớn
Thỏa cơn khát thèm dâm đãng
Dục vọng âm thanh
Đã đạt thới khoái cảm
Tiếng loa làng hết kêu
Tiếng côn trùng rả rích
Từng giọt nước lăn dài trên miệng bể
Chảy tuột xuống khe ngấm sâu vào lỗ nẻ
Thỏa cơn khát thèm
Chừa nhé cái loa làng
Thuyết giảng đạo đức
Chì chiết đồng nghiệp
Này thì tịt ngúm
Úp vào bể nước
Sùy sụp, tủm tủm
Chìm xuống đáy sâu
Nước chảy lênh láng sau hè
Mát bụi cỏ le khô khốc

Chiếc loa làng hết kêu.

Thứ Tư, 6 tháng 11, 2013

VỌNG TIẾNG HỒN MẶC TỬ


                               Nguyễn Văn Thông

Vọng tiếng hồn thi sĩ
Vi vút cây thông già
Máu loang cả hồn điên
Hàn chơi trăng mãi miết
Trăng là trăng là trăng
Máu là máu là máu
Hàn yêu trăng mãnh liệt
Ánh trăng tàn thảm thiết
Vũng máu dệt hồn thơ.

Gái quê cười bẽn lẽn
Trên đồi thông nhởn nhơ
Ngực phập phồng gió giỡn
Bướm ong cùng lả lơi
Làm tình cùng thi sĩ
Bên gốc cây thông già
Hồn Hàn bay lã chả
Toàn trăng và toàn hoa

Thảm một đời thi sĩ
Bi một kiếp phong trần
Sầu một đời lãng tử
Cõi âm lẫn cõi dương
Hồn Hàn bay lã chã
Bên gốc cây thông già
Chờ thuyền về cập bến
Chở trăng và chở hoa.

Hỡi nàng trăng ngẫn ngơ
Trăng sáng tự bao giờ
Mà Hàn mê mẫn vậy
Nàng đi vào ý thơ
Trăng cùng chàng lã lướt
Trăng là trăng là trăng
Máu là máu là máu
Hàn yêu trăng mãnh liệt
Ánh trăng tàn thảm thiết
Vũng máu dệt hồn thơ.
                      

                              Quy nhơn 06/11/2013

Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013

TRÒ ĐỜI


                                                                                 Nguyễn Văn Thông



Ám ảnh!
Bàn tay ngộm ngoạm ma quái
Đột lốt kẻ học giả
Sờ soạng đồng tiền dính máu
Sột soạt bỏ vào túi bê bết
Quặn thắt!
Con mắt ngơ ngác nhìn
Thả tuột vào khoảng không trơ trẽn
Tối om!
Nghờ nghệch mặt người
Những con mắt vô hồn.

Bàn tay thô kệch ngắn ngủi
Những đường vân sần sùi xé toạc
Gân guốc, lần mò, dọa dẫm
Trên những đường cong vô hình
Chịu đựng, rên siết, cào cấu
Mặt người ngờ nghệch
Những con mắt vô hồn

Bàn tay ma thuật
Mụ phù thủy làm trò
Hoán đôi ngôi vị
Kẻ nhận người cho
Sĩ diện hão!

Đôi bàn tay xinh xắn hồng hào
Mùi thơm từ da thịt
Ngửi vào bàn tay em bé
Quên hết tất cả trò đời
Ta trở về với bản thể
Bàn tay mẹ sinh ra.


Ác mộng đôi bàn tay 3/11/2013.

CĂN PHÒNG MA

                          Nguyễn Văn Thông


Ẩn hiện
Sáng tối
Chập chờn
Chớp lóe
Mờ ảo
Trắng bệch
Hồn ma
Một bàn tay vô hình
Thảm thiết
Cào xé
Móng vuốt
Cắm phập vào da thịt người
Đỏ lòm, lênh láng
Máu!
Quằn quại!
Rên siết!
Yên tĩnh!
Hồn ma tan biến giữa ánh sáng trắng, vô hồn!
Tĩnh mịch
Đêm khuya!





Thơ Tôi

                                  Nguyễn Văn Thông

Thơ tôi vốn dĩ rất khó ưa
Nhăng cuội lung tung nói cũng thừa
Kẻ xem nhếch mép thằng cha dở
Người nhìn nâng đỡ nói thơ hay.

Hay dở xem ra cũng lắm trò
Sáng tác thơ văn thấy cũng lo
Làm sao vừa được lòng ai đó
Nếu không thơ cũng gói chả giò.

Thơ tôi vốn dĩ rất thích làm
Không vì danh vọng hão huyền sang
Dệt bao tâm khảm vào con chữ
Đan mấy vần thơ một tiếng lòng.






















Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013

XIN ĐỪNG VẠCH ÁO CHO NGƯỜI XEM LƯNG


                                                                   Nguyễn Văn Thông
 
Ai đó ơi!
Xin đừng vạch áo cho người xem lưng
Lưng mình da sạm, hơi thâm
Người xem người nói lưng bầm đắng cay
Lưng kia nằm ở chiếu dày
Sao nằm phản rách thế này hả lưng.

Lưng người, người dấu như bưng
Người che áo gấm nên lưng không bầm
Lưng người cũng có vết thâm
Nhưng người che giấu có chồng biết thôi.
Ai ơi nhắn nhủ đôi lời
Lưng mình xin dấu chớ nhỡ lời nói ra.


BÁN THÂN

Bán thơ không được bán thân chơi!
Bán thân tội lắm mọi người ơi
Bạn bè dị nghị lắm lời dèm pha
Nhưng vì cám cảnh cơ hà
Bán thơ không được nên là bán thân
Mua không khách bạn xa gần?
Không mua mất phần đừng trách thân tôi.
Thân tôi tôi bán kiếm lời
Nếu thấy có hời thì hãy cứ mua
Mua được tôi bán giá vừa
Không bán bỏ chùa lãng phí thân tôi.

Ai mua thân tôi bán thân cho
Thân trai khỏe mạnh đừng lo ốm gầy
Cơ săn chắc khỏe ngực đầy
Mua về ôm ấp thay bầy gấu bông
Hởi cô chưa có bế bồng
Mua về hết ế có chồng cô ơi!

Thân tôi tôi bán suốt đời
Ai lỡ mua rồi mua cả thơ tôi.

* Nhà thơ bán thân nhưng thực ra là bán thơ. Bán thơ cho ai? Bán cho người "lỡ mua thân tôi rồi" đó chính là vợ mình. Tại sao lại bán thơ cho vợ? Vì thời buổi thơ văn rẻ như bèo, nhà thơ không thể bán thơ cho ai khác mà cũng không ai mua thơ cả, nên gánh nặng gia đình đặt trên vai người vợ có chồng suốt ngày làm thơ và đi học không kiếm được tiền lo cho gd nuôi mẹ già, vợ yếu, con thơ. Mọi gánh nặng đặt lên vai người vợ, nuôi cả 2 con với một chồng trong thời buổi kinh tế thị trường này chắc hẵn gánh nặng cũng không thua gì bà Tú ( Vợ Tú Xương).

* Nhà thơ bán thơ cho vợ chỉ là một cách nói dí dỏm thôi thực ra nhà thơ muốn nói:Nhà thơ không thể bán thơ để kiếm tiền ăn học và nuôi con nên nhà thơ mượn cớ bán thơ cho vợ để vợ nuôi chồng đi học, nuôi mẹ già và nôi con.