THƠ CỦA NHÀ THƠ TRIỆU LAM CHÂU
nhà thơ Triệu Lam Châu
chùm thơ Triệu
Lam Châu
nhân kỷ niệm 95 năm
Cách mạng Tháng mười Nga
Xanh Pêtécbua
Xanh Pêtécbua, Xanh Pêtécbua
Có hẹn nhau đâu, mà cứ đợi cứ chờ
Lòng cứ toả hoài theo sóng biếc
Nỗi thu vàng lồng lộng bến mong xưa
Cung điện mùa đông, Cung điện Mùa đông
Một mình lặng soi dòng sông trong
Một phím sóng ngời rung nhè nhẹ
Nghiêng cả chiều thu, nghiêng mênh mông
Một dòng Nhêva, hai dòng Nhêva
Vẫn chỉ là em đấy thôi mà
Một đêm trắng ảo huyền nào vời vợi
Mái tóc vàng nồng hơi thở vai ta
Một ga Metro, hai ga Metro
Lòng cứ đi vô bến vô bờ
Như ánh vàng thu giăng từ buổi ấy
Đầy nẻo đường riêng, đầy mọi bến mùa…
Một vua cưỡi ngựa trời, hai vua cưỡi ngựa trời
Tượng trên bờ soi bóng nước thành đôi
Như ta với nàng ảo huyền đêm trắng ấy
Ngỡ xanh hoài… mà lá cứ vàng rơi…
Mùa thu xưa qua rồi, chiều thu nay cũng sắp qua rồi
Mà sao còn mãi ánh chơi vơi
Một phím sóng loáng ngời rung ánh bạc
Một chiếc lá vàng khẽ đậu sáng trên vai…
Lêningrát (Xanh Pêtécbua)
1970 – Cao Bằng 2012
TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ TRUỆU LAM CHÂU:
Tôi vinh dự và may mắn được Đảng và Nhà nước ta chọn gửi đi du học
tại Liên bang Nga từ năm 1970 đến năm 1976. Và may mắn hơn nữa, tôi lại được
phân công học ngành địa chất tại Trường Đại học Mỏ Lêningrát (Xanh Pêtécbua)
những sáu năm ròng. Do vậy những đặc sản tinh thần văn hoá của cố đô Nga như
thể dần dà chiếm lĩnh tâm hồn tôi. Chao ôi, những địa danh rực ngời trong lịch
sử và trong tâm hồn tôi từ thời học phổ thông ở miền rừng heo hút trên Cao
Bằng, như: Cung điện Mùa đông, Dòng sông Nhêva long lanh, Tượng Vua Pie đệ nhất,
Bảo tàng nhà thơ Nga vĩ đại Puskin, Bảo tàng các nhà khoa học vĩ đại của nước
Nga và thế giới (Lômônôxốp, Menđêlêép, Pôpốp…) – giờ đây lại hiện ra trước mắt
với một vẻ kỳ vĩ lạ thường, ngoài sức tưởng tượng…
Nhiều khi ta cứ phải nín thở thật lâu trước những cảnh tượng tráng
lệ chói loà, đắm say không thể nào chịu nổi nữa – bởi vì hình như nếu ta thở
mạnh một chút thôi – thì xuất hiện ngay lập tức cái cảm giác mơ hồ rằng: Những
áng rực rỡ thần tiên ấy sẽ chợt tan biến đi trong chốc lát. Và như vậy sẽ để
lại trong lòng ta một sự trống vắng thăm
thẳm đến vô bờ…Không mê đắm sao được, khi nhìn thấy những cô gái Nga đẹp hút
hồn như nàng tiên trong cổ tích, khoác tay những chàng trai Nga dạo chơi bên
sông Nhêva ảo huyền bồng bềnh đêm trắng, mà mỗi ngấn sóng là một phím đàn loáng
ánh tiên của trời và của lòng người phập phồng, hổn hển chứa chan biết bao điều
chẳng nói nên lời…
Thế rồi một diễm phúc lớn cho những ai được học ngành địa chất ở
nước Nga, một ngành có thể nói là bay bổng, phóng khoáng và lãng mạn nhất trong
các ngành mà tôi được biết. Bẩm sinh tôi
đã có tâm hồn nghệ sĩ, rồi khi bước vào ngành địa chất trên đất Nga ngày ấy –
thì như thể có thêm một đôi cánh đại bàng lực lưỡng của sự lãng mạn miền rừng.
Trời ơi, bạn đọc có biết không: Miền rừng Nga mỗi độ thu về, cả đất trời suối
núi cỏ cây, cả lòng người và cả những con vật bé xíu công dân của rừng ngộ
nghĩnh nhất… - như đồng loạt một cách thần diệu nhất, choàng lên mình một sắc
vàng mê man, lồng lộng, tráng lệ, thần tiên, mịn màng, triền miên, như lặng
lặng lẽ mơ màng mà như náo động như những bản giao hưởng kỳ vĩ nhất của vĩnh
cửu… Vẻ đẹp của mùa vàng thu Nga, đầy quyến rũ, chứa chan nữ tính e dè của những
cô thiếu nữ Nga trong trẻo như ánh thu trong – mà cũng như thể ngạo nghễ, như
thách thức… trước sự bất lực của ngôn từ trong mọi thời đại… Mỗi năm sinh viên
địa chất chúng tôi hồi ấy, đều được đi thực tập ở miền rừng mỗi độ thu về, đều được hưởng ân
huệ của ánh vàng thu Nga nạp vào mỗi nhịp tim say đắm, rụt rè, phấp phỏng mỗi
khi sắp cất lời yêu…của tuổi thanh xuân.
Hồi tưởng về thời thanh xuân yêu dấu trên đất Nga bè bạn xa xăm, tôi
cứ muốn cầu chúc sức khoẻ dồi dào cho những Vầng kỷ niệm đang phập phồng thở và
lặng lẽ phát sáng như những ánh sao lung linh trong mỗi trái tim ta…
Ánh thu Cápcadơ
Ngày ấy
Theo tiếng gọi của hồn thơ Puskin
Anh đăng ký với Nhà trường đi thực tập
Vùng núi Cápcadơ sáng láng ảo huyền
Bấy giờ là mùa thu Nga thần tiên
Rừng lá phong vàng rực ngời đầy lũng núi
Đầy ắp cả nồng nàn trong từng con suối
Hơi thở phập phồng ngây dại cả trời chiều
Hồn địa chất như mây phiêu diêu
Đi khắp cả khoảng trời Nga bát ngát
Buổi chiều ấy tình cờ anh đi lạc
Vào mắt em thăm thẳm ánh thu trong
Một khoảng trời Cápcadơ long lanh
Có sắc lá phong vàng, mang hình bàn tay xoè vời vợi
Có dấu chân xinh in trên lối mòn dẫn mùa thu tới
Có tiếng em cười trong trẻo cả lòng thung
Ta đi lộ trình trong hồn hậu của rừng
Giọt say đắm chực bùng lên cao chót vót
Khi tiếng ai reo trong lành như tiếng hát
Đây mẫu quặng ngời chan chứa ánh môi em
Ánh núi Cápcadơ hay ánh của lòng son
Mà vân tay của hồn ai in trên mẫu đá
Vừa khẽ chạm, liền bùng lên ngọn lửa
Thiêu đốt lòng anh từ buổi ấy đến giờ
Ôi ánh thu Nga, ánh thu Cápcadơ
Lòng ta cứ muốn bắt ngươi đền ta đấy
Thuở ấy sao nhiệm màu quá vậy
Để mỗi khi nhớ về… lại lịm ngất hồn ta…
Cápcadơ 1973 – Cao Bằng 2012
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét