TRIỆU LAM CHÂU
Thành phố biển mờ sương
Sớm tháng ba bất
chợt sương mờ
Nhà với phố ảo
huyền ẩn hiện
Không thấy ánh
bình minh trên biển
Cả đất trời lãng
đãng sương mai
Hình như ai nhẹ
nín tiếng thở dài
Nghe xa vợi tiếng
còi tàu hối hả
Nhìn núi Nhạn
sương giăng kín lá
Nào thấy tháp Chàm
hiện giữa không gian
Ta đi qua ngã tư
ngã năm
Nghe râm ran mặt
đường lối phố
Mỗi bước đi chập
chờn mờ tỏ
Ngựa, người,
xe-chừng cũng bồng bềnh
Sớm nay thành phố
biển đồng bằng
Như thể đã hóa
thành phố núi
Bởi tấm chăn sương
mờ bổi hổi
Chút ngỡ ngàng, mơ
mộng, bâng khuâng…
Bờ râm bụt vẫn một
sắc đỏ hồng
Hàng phượng đứng
im bên mái phố
Trong sương sớm
rưng rưng chan chứa
Một sắc vàng bừng
nở nay mai
Lòng như nghe
tiếng thú ngân dài
Cùng tiếng suối
trong lành bên núi
Loáng đỏ sắc hoa
đào vời vợi
Ngờ đâu: Đây phố
biển ban mai!
Sớm nay nghe giọng
nói em cười
Như bỗng thấy làn
sương kia nóng hổi
Thuyền mặt trời
bập bềnh vồi vội
Chở nắng về tưới
sáng phố quê tôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét