Nguyễn
Văn Thông
Một mình đối diện một mình
Một mình đối diện bóng hình trong gương
Một mình sợi nhớ sợi thương
Một mình độc bước ngoài đường đông vui
Một mình mình nhếch mép cười
Người đông như thế chẳng người nào quen.
Một mình phố đã lên đèn
Một mình mình bước bóng mình theo sau
Một mình mình với nổi đau
Một mình mình với dạ sầu ai hay
Một mình mình với bàn tay
Một mình mình với trả vay nợ đời
Một mình mình với biển khơi
Đảo xanh cát trắng mây trời bạn ta.
Một mình hóa đá không nhà
Một mình mình với bài ca không lời
Một mình mình với mình thôi
Bơ vơ giữa chốn phồng hoa một mình!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét