Nguyễn Văn Thông
Tôi đau
Một nổi đau không
nói được thành lời
Nước mắt chảy
ngược vào tim
Khô cằn sỏi đá.
Tôi đau
Từ trong tâm tưởng
khắc hằn sâu
Thù hoang dã
Nét mặt hoang vu
nghờ nghệch đi trong đêm tối đen.
Không đèn
Lặng người chết
điếng.
Tôi đau
Một nổi đau vô hồn
Quặn thắt
Xé nát
Tan rã
Tôi rởi, tôi rơi, tôi
rơi…
KTC QN 29.10.13
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét