La Thị Ánh Hường
Căn phòng trọ khoảng 12m2, tài sản có giá trị là một tivi
32inch. Nàng mua với công việc duy nhất là để tập aerobic. Kể
ra, như vậy cũng hơi phí phạm nhưng kệ, miễn nàng đạt được mục
đích: có một thân hình mềm mại, quyến rũ. Cũng vì sự quyết
tâm đó, hôm mới vào lớp, nàng tập hăng say đến độ cô giáo phải
nhắc nhở: “Không nên tập quá sức, aerobic sẽ tác dụng ngược
nếu quá gắng sức đấy!”. Nàng vẫn ngoan cố không chịu bỏ bất
cứ động tác nào. Cuối giờ, khi mọi người về hết, nàng còn
nài nỉ cô giáo kèm thêm riêng. Cô giáo nhìn nàng hồi lâu rồi
bị thuyết phục bởi ánh mắt cháy bỏng quyết tâm của nàng.
Buổi tập thêm không diễn ra như nàng mong muốn. Phòng học chỉ
có hai người, lọt thỏm trong gần 100 mét vuông nên cần tắt bớt
đèn để tiết kiệm điện. Cũng vì chỉ có hai người nên cô giáo
không cần đứng giữa lớp, cô đứng ngay sau nàng để chỉ từng
động tác. Miệng cô vẫn nhịp nhàng theo bước đếm: “1,2,3,4 hít
vô 5,6,7,8 thở ra”. Thỉnh thoảng cô chêm vào câu nhắc nhở: “Lắc
mông, mạnh nữa, đúng rồi đó, tiếp tục”. Đến vài động tác nâng
cao, cô cẩn thận vừa tập vừa giải thích tác dụng: “Bài này
tập cho ngực…”. Vừa giải thích tác dụng căng cơ để săn chắc
ngực, cô giáo nhẹ nhàng nắn bầu ngực của nàng. Nàng biết
chắc động tác đó không nằm trong giáo án của cô giáo nhưng chưa
tìm ra cách phản ứng cho thích hợp. Đến khi bàn tay cô giáo
chuyển sang những điểm nhạy cảm trên cơ thể thì nàng đột nhiên
quay phắt lại. Cô giáo cười hiền khô: “Mệt rồi đúng không?”.
Nàng nhẹ nhàng gật đầu và xin phép ra về. Từ đó, nàng không
quay lại phòng tập thêm lần nào nữa.
Đấy, đấy chính là lý do để nàng mua tivi 32inch. Lúc đầu, vài
người nói nàng “chơi gác”. Ở cái phòng trọ toàn gián với
chuột mà bày đặt xài cho sang. Kệ, nàng bỏ ngoài tai mọi lời
đồn. Chẳng thể sống nổi nếu cứ dóng tai lên mà nghe những
chuyện tương tự như thế, rồi nghĩ ngợi. Mà tính nàng là chúa
nghĩ ngợi. Chuyện gì cũng nghĩ, lớn nhỏ đều nghĩ. Giờ chẳng
còn trẻ để có thời gian nghĩ ngợi như thế, nhiều việc khác
quan trọng hơn đang chờ nàng phía trước.
Lúc đầu, chủ nhà trọ thấy mang tivi về, liền mời mọc: “Mua
dây tui nối cáp coi phim cho sướng?”. Nàng lắc đầu. Nàng không
thích xem phim. Thế là mua thêm 1 cây anten để bắt sóng tivi,
định bụng sẽ tập aerobic mỗi ngày.
Dự định chưa thực hiện được thì có cơn bão đi ngang thành
phố. Mưa như trút nước, sấm chớp như muốn rung chuyển cả quả
đất. Mái tôn trong căn phòng 12m cứ nhấc lên rồi hạ xuống. Nàng
ngồi co ro ở một góc phòng, lơ mơ nghĩ, giờ nếu phải bỏ chạy
khỏi đây thì nên mang theo gì? Nàng suy nghĩ rất lâu rồi quyết
định bỏ lại tất cả, cả cái nỗi cô độc xâm chiếm nàng bấy
lâu. Mà cái việc “bỏ lại” ấy làm nàng hả hê. Có những thứ
muốn bỏ lâu lắm rồi mà không đành đoạn, như mối tình với anh
chẳng hạn. Giờ thì có cớ để bỏ tuốt. Có nghĩa là nàng sẽ
mất trí nhớ. Nàng không còn nhớ gì kể cả mình đã ngấp nghé
ở cái tuổi 30, chưa chồng, hay nói toạc ra là sắp ế. Nàng sẽ
không phải ngán ngẩm khi nghĩ đến những cuộc mai mối mà nàng
đã nhẫn nại ngồi đến mấy tiếng đồng hồ, chỉ để cảm nhận
thêm sự cô độc, không thể hòa vào câu chuyện của họ.
Nhưng bão chỉ đi qua hù dọa thiên hạ cho vui chứ không bắt phải
lựa chọn. Sáng hôm sau, đến giờ tập thể dục thì nàng mới
phát hiện ra tivi bị đứt dây anten. Màn hình chỉ thấy mấy chấm
nhỏ nhìn đến là nhức mắt. Thì ra, cơn bão nào cũng gây ra
họa, dù lớn hay nhỏ đấy chứ!
Việc nối dây anten phải leo lên tận nóc nhà. Mà cái nóc nhà
của mấy chục căn nhà trọ này, chỗ nào cũng ọp ẹp tưởng
chừng như sắp sụp xuống bất cứ lúc nào nên đó là một công
việc hết sức gian nan và cần phải… dấn thân ghê lắm. Lúc đầu,
nàng nghĩ đến Đông. Đông là anh chàng đeo đuổi nàng theo kiểu
lý thuyết nhất. Gặp, xin số, nhắn làm quen, ngỏ lời, hỏi
cưới. Nàng thì chỉ ậm ừ ở cái đoạn ngỏ lời. Kinh nghiệm của
các bà chị nói với nàng biết rằng cần phải thử thách cái
đám con trai, nhất là con trai miệng lưỡi. Mà cuộc sống của
nàng khá suông sẻ, ít khi gặp sóng gió hay khó khăn gì để có
cơ hội thử lòng ai. Cho nên, cái dây anten đứt kỳ này là định
mệnh để nàng tìm ra người đàn ông đích thực cho đời mình
chăng?
Đông hăng hái đến phòng trọ nàng để kiểm tra dây anten. Nàng
ngồi bó gối nhìn ra, không chỉ rõ các công đoạn phải làm.
Nàng nghĩ như vậy mới là thử thách chứ. Vì thế mà Đông chẳng
biết phải lần mò từ đâu. Hắn ta dựng chống xe, leo lên xe. Lúc
này chiều cao của hắn mới bằng mái tôn. Sau một hồi hì hụi,
Đông cúi xuống hỏi: “Quỳnh mở ti vi nhé!”. Nàng dạ thật nhỏ
nhẹ rồi cầm cái remost nhấn nút. Màn hình vẫn mờ câm và hiện
lên vô vàn chấm nhỏ. Nàng lắc đầu buồn bã với Đông để thay
cho câu trả lời.
Sau một hồi ngọ nguậy dựt dây nọ nối dây kia, cuối cùng thì
tivi vẫn mờ câm. Đông trèo xuống, nhận định: “Dây bị đứt phần
trên rồi. Chắc phải leo lên trên”. Rồi Đông về, hẹn lại nàng
một dịp khác.
Nàng sốt ruột không thể chờ lâu, liền nghĩ tới anh Linh. Anh
này có mái tóc “mì tôm”, thân hình “bụ bẫm” và nụ cười thì
“không thấy tổ quốc” đâu. Anh dân văn, nhưng có lối sống rất khoa
học. Mọi thứ với anh đều phải có kế hoạch trước, kể cả
tình yêu và hôn nhân. Nàng không thể quen với kiểu tình yêu mà
phải ngồi vạch ra kế hoạch và í ới nhau: “chúng ta bắt đầu
yêu nhau nhé” được. Nhưng kệ, lần này cứ cho anh ấy một cơ hội
coi sao. Anh Linh xuất hiện ngay sau đó chừng 15 phút, nhà anh ấy
cách khu nàng ở chỉ khoảng 1km.
Sau một hồi nghiên cứu kỹ đường dây, hướng gió thổi, anh kết
luận: “Anh phải nghiên cứu thêm. Mấy cái vụ đường dây này nguy
hiểm lắm! Mỗi lần bị điện giật là các nơ-ron vận động trong
cơ thể bị mất đi đó!”. Nàng cứ tròn mắt ra ngạc nhiên, kèm
theo những âm từ: “Vậy sao; Nguy hiểm quá; Vậy phải cẩn thận”.
Thực ra, trong đầu nàng đang chửi rủa cái thằng hèn, nhát gan,
vậy mà đòi đi tán gái…
Đấy, coi như hai anh chàng kia bị loại hẳn rồi hen?
Anh chàng tiếp theo được gọi tới. Anh ta không hỏi nàng câu
nào, thoăn thoắt bám vào cục gạch lồi ra phía vách, đu người
một phát, búng hẳn lên mái tôn, nhẹ như không. Nàng không nhìn
theo nữa, ngồi cầm sẵn cái remost, chờ anh nói mở là mở. Chờ
mãi không thấy anh ra tín hiệu mở. Vừa đứng lên thì anh đã
nhảy xuống mặt đất, cười hiền khô: “Xong”.
Nàng mở tivi, thấy màn hình rõ nét, trong trẻo như lúc ban
đầu. Nàng đi về phía tủ, lấy tiền đưa cho anh. Anh nhận lấy,
trước khi ra về còn dặn nàng: “Khi nào trục trặc nhớ gọi cho
tôi theo số lúc nãy. Công ty tôi phục vụ 24/24h mỗi ngày”. Nàng
gật đầu đầy tin tưởng.
Nàng khoan khoái nhảy nhót theo điệu nhạc của chương trình
aerobic. Không biết có phải nhờ vào điệu nhạc và những bước
nhảy vui tươi không mà nàng quên mất những chuyện ưu phiền, dù
chẳng có cơn bão nào đi qua và nàng cũng không bị mất trí
nhớ.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét