Thứ Tư, 12 tháng 10, 2016

Mẹ chết để lại bé gái, không khai sinh, không hộ khẩu đang bi nhiễm HIV
Hoài An

Mẹ neo đơn bị bệnh hiểm nghèo qua đời để lại một bé gái 8 tuổi không tên, không giấy khai sinh và đang bị nhiễm HIV

Người mẹ xấu số


Người mẹ xấu số đó là Trần Lê Mai năm nay khoảng 40 tuổi quê gốc ở gần chợ Mỹ Tho Tiền Giang, gia đình khó khăn nên chị bỏ nhà đi làm thuê lang bạt tại TP HCM từ nhỏ, cách đây 8 năm chị bị người ta lừa có bầu và sinh một bé gái năm nay khoảng 8 tuổi. mẹ con chị Mai bôn ba làm đủ nghề kiếm sống từ bán vé số, buôn thuốc lá lậu đến lau nhà, phụ quán…Gần đây chị chung sống như vợ chồng với một người Đàn ông không rõ tên tuổi tại Tây Ninh. Thấy sức khoẻ chị không tốt người đàn ông này đưa chị vào bệnh viện Tây Ninh khám và được bác sĩ cho biết chị đã bị SIDA giai đoạn cuối, đồng thời chị còn bị viêm màng não nên không thể chữa trị được. Người đàn ông này đã báo tin cho người chị gái của chị Mai tên Trần Nguyễn Hiền đang sinh sống tại Thị xã Bình Long Tỉnh Bình Phước biết để chăm sóc và chữa bệnh cho chị Mai. 16h ngày 23/9/2016 người nhà đã đưa chị Trần Lê Mai từ bệnh viên Tây Ninh xuống bệnh viện Nhiệt đới TP Hồ Chí Minh để điều trị nhưng vì không có tiền, gia đình nghèo khó, vì mắc bệnh hiểm nghèo nên 4h sáng ngày 24/9/2016 bệnh viện nhiệt đới đã cho xe cấp cứu trả chị về. Trên đường về Bình Long thì chị Mai đã trút hơi thở cuối cùng, vì không có nhà cửa, không hộ khẩu, trong khi người chị gái vẫn còn ở nhà trọ không có nơi để thi thể nên xe cấp cứu đã chở chị Mai về nhà xác bệnh viện Bình Long. Tại đây các nhà hảo tâm tại Thị Xã Bình Long đã quyên góp tiền phúng điếu và đưa thi thể chị Trần Lê Mai hoả táng tại Lò Hoả Thiêu Tỉnh Bình Dương. 

Bé gái ngây thơ vì không biết mẹ chết và bản thân bị nhiễm HIV


          Nhìn ánh mắt ngây thơ của bé vô tư xúc cơm ăn không hề biết mẹ mình đã chết nằm trong nhà xác mà ai cũng nhói lòng. Cuộc đời của bé là một chuỗi ngày đen tối, bé sinh ra không được đi học như bạn bè, không có được tình thương của cha và sự chăm sóc của mẹ. Cuộc sống của bé gắn liền với quảng đường bươn chải, mưu sinh mà mẹ bé đã trải qua. Từ nhỏ, bé đã theo mẹ lang bạt bán vé số ở TP Hồ Chí Minh, lớn lên một tí, bé lại vắt vẻo cùng mẹ trên chiếc xe máy cà tàng chạy thuốc lá lậu qua biên giới… cuộc đời bé chưa một lần được ăn ngon, mặc đẹp, chưa được đến trường đến lớp như bạn bè. Mặc dù đã 8 tuổi nhưng cân nặng của bé chưa được 10 Kg.
Ngày mẹ mất bé bị bệnh ho ra máu nên mọi người đã giấu không cho bé biết, sợ bệnh của bé nặng thêm. Cũng vì không biết mẹ mình mãi mãi ra đi mà bé vô tư ngồi xúc cơm ăn, hỏi mẹ đang ở đâu… mặc cho mọi người bàn tán, nhìn bé với ánh mắt thương hại.
Sau khi hoả táng chị Trần Thị Mai xong dì của bé là chị Trần Nguyễn Hiền đã đưa bé về nuôi nhưng sức khoẻ của bé rất yếu, nghi bé bị lây nhiễm bệnh từ mẹ nên mọi người ở chợ Bình Long Tỉnh Bình Phước đã quyên góp tiền đưa bé xuống viện pasteur xét nghiệm. Khi cầm kết quả xét nghiệm trên tay, mặt mày chị Hiền dì của bé sẩm lại, nổi buồn và sự bàn tán thương xót đã lan khắp cả chợ Bình long. Bé đã bị nhiệm HIV. Cuộc đời của bé rồi sẽ đi về đâu, trong khi hoàn cảnh vợ chồng chị Hiền cũng rất khó khăn, đang phải ở trọ, nuôi con bị bệnh tim bẩm sinh.
                                                                                           
     Hoài An
Nguyễn Văn Thông, GV trường THPT Nguyễn Huệ TX Bình Long Bình Phước
. ĐT 0988001456






          

BỐ VÀ BÀI HỌC NGHỀ GIÁO



Bố - nhân viên bưu chính huyện - sau ba mươi lăm năm cống hiến. Nghỉ hưu. Gia đình được đoàn tụ, niềm hạnh phúc trào dâng trong mắt mẹ và in dấu trong nụ cười móm mém của bà ngoại. Hạnh phúc nhân đôi bởi đó cũng là ngày tôi có giấy báo đi thực tập sư phạm.
Bố hiền hòa: “Con gái bố đã là cô giáo rồi đấy”. “Bố ở nhà với mẹ và con nhé”. “Ừ! Nhưng bố sẽ đưa thư cho xã. Quê mình nghèo quá, thư vẫn là phương tiện thông tin duy nhất con gái ạ”. Tôi dỗi. Mẹ nghiêm khắc nhìn tôi.
Bố vẫn hiền hòa: “ Con gái cứ làm cô giáo cho tốt đi”.
          Thứ bảy tuần sau, đang lên lớp, tôi nhận được điện khẩn của mẹ: “Về gấp, bố ốm nặng”. Tôi bắt xe ôm vào thẳng bệnh viện huyện.
-“Sao con lại về? Còn việc dạy thế nào? Học sinh ai lo?”. Bố gượng dậy, nặng nhọc hỏi.
Tôi trả lời:  “Con về chăm bố. Học sinh có nhà trường lo bố ạ”. Bố không nói, thở dài nằm xuống.
          Sáng hôm sau, tôi đang đi mua cháo thì nghe mẹ hoảng hốt: “Không thấy bố đâu cả”. Bố đi đâu? Bố đang bệnh mà…
          Chợt nghe phòng bệnh bên cạnh ồn ào. Bố đang đứng ngoài cửa, trên tay còn cầm một xấp thư. Tôi vội chạy đến. Bên trong phòng bà lão đang nằm trên giường bệnh vừa nghe đứa cháu đọc thư vừa lau nước mắt – thư con trai bà đi làm ăn xa đã lâu không về thăm mẹ được. Hình như bố rất mệt nhưng vẫn không dấu được nụ cười mãn nguyện.
          Tôi im lặng dìu bố về phòng. Đâu đó tiếng trống trường vang lên… Hình như các em đang vào lớp.
************


Duy Hồng

Cuộc sống chênh vênh của người Việt di cư từ Campuchia về tại Tây Ninh



Theo chân đoàn từ thiện đến khu ổ chuột của người Việt di cư từ Campuchia trở về Tây Ninh mới thấy hết được sự chênh vênh và thiếu thốn, khó khăn vất vả của người dân nơi đây.


Hàng trăm hộ dân di cư từ Campuchia về Việt Nam sinh sống tại Ấp Tà Dơ Xã Tân Thành Huyện Tân Châu Tỉnh Tây Ninh hiện đang phải sống cảnh tạm bợ,  màn trời chiếu đất, khó khăn đủ điều, thiếu quần áo, thiếu lương thực,thuốc men và vật dụng hàng ngày.
 Đa phần người di dân sống bằng nghề chài lưới tại Campuchia, gần đây, chính phủ campuchia thắt chặt lệnh đánh bắt cá, và kiểm soát về người nhập cư đã khiến cho cuộc sống của họ gặp rất nhiều khó khăn. Anh Trần  Chứng sinh năm 1940 là một trong gần 1000 cư dân di cư lưu trú tại nơi đây cho biết Anh theo cha mẹ sang sinh sống ở Campuchia từ rất nhỏ, mấy năm gần đây cuộc sống ở bên Miên (Campuchia) gặp rất nhiều khó khăn, chính phủ nước bạn thắt chặt kiểm soát lệnh đánh bắt cá và người nhập cư nên nhiều người bị bắt, không có việc làm, cuộc sống bấp bênh nên anh quyết định hồi hương về cư ngụ tại lòng hồ Dầu tiếng để thuận lợi nghề đánh bắt cá và cho con cái học hành.
Hiện nhiều đồng bào hồi hương từ Campuchia trở về đang gặp khó khăn vì không có đất ở, không có hộ khẩu, chứng minh thư nhân dân, họ chỉ sống trong những căn lều che tạm trên chiếc thuyền nhỏ hoặc tấm phên rách nát, nhiều cụ già em nhỏ phải trụ lại trong căn lều bạt nhỏ bé dưới cái nắng hơn gần 40 độ…họ không xin được việc làm, không có thu nhập, chỉ dựa vào nghề đánh bắt cá trên lòng hồ Dầu Tiếng nhưng cũng có hôm có cá hôm không nên cuộc sống gặp rất nhiều khó khăn khổ cực, chỉ trông chờ vào sự giúp đỡ của chính quyền địa phương và các tổ chức từ thiện.
Người di cư đang cần gì?
Vừa thấy xe chở hàng cứu trợ của chúng tôi đến thì hàng trăm người từ cụ già đến em nhỏ vây quanh xe để xin đồ cứu trợ, họ vui mừng vì đã nhận được những vật dụng cần thiết cho nhu cầu tối thiểu của gia đình mình.
Vì đã khảo sát trước nên chúng tôi biết các hộ dân ở đây đang thiếu nhiều thứ như Pin năng lượng mặt trời, quạt điện, tre nứa lá dựng nhà, thùng chứa nước sạch, lương thực hàng ngày và đặc biệt là thuốc chữa bệnh... Tổng số người di cư khoảng 1000 người chia làm hai khu tách biệt, một khu dành cho dân di cư trước, một khu mới dựng tạm cho cư dân mới di cư về vài ba tháng. Chính vì vậy khi các đoàn làm từ thiện đi giúp đỡ đồng bào nơi đây cần khảo sát trước số lượng hộ gia đình, nhu cầu của người dân tránh chẩn bị ít quá không đủ, hoặc hỗ trợ  không đúng thứ mà họ đang cần, dẫn tới việc cái không cần thì dư thừa cái cần lại thiếu….
Bên cạnh những nhu yếu phẩm hàng ngày, cư dân nơi đây cũng đang rất cần các cơ quan tổ chức chính quyền khảo sát cấp đất, cấp hộ khẩu và chứng minh nhân dân để họ khắc phục khó khăn, trẻ em có thể đến trường và sớm hoà nhập với cộng đồng người Việt. Người di cư đang cần chính sách hỗ trợ, ưu đãi của nhà nước để ổn định làm ăn sinh sống trên đất nước mình.
Hoài An