Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013

Triệu Lam Châu - Chùm thơ dự thi thứ 5 : Hương cốm trên sông Nhêva

Hội Văn học Nghệ thuật VN tại LB Nga http://nguoibanduong.net

Triệu Lam Châu - Chùm thơ dự thi thứ 5 : Hương cốm trên sông Nhêva
07.05.2013 20:06

HƯƠNG CỐM TRÊN SÔNG NHÊVA

(Kỷ niệm về những hạt cốm nhận được từ quê nhà)
Chưa buổi chiều nào thơm như chiều nay
Hạt cốm xanh màu trời dìu dịu
Gió từ sông thoáng đậu vào mát rượi
Bàn tay run rẩy giữa chiều vàng
Ôi hương thơm mênh mang
Lấp loáng mặt sông, ảo huyền mái phố
Những cung điện mơ màng như ngủ
Những tháp chuông lộng lẫy nguy nga

Hạt cốm thơm mát dịu lòng tay
Hương vị của quê hương ta đó
Những mảnh trời phương nam đầy nắng gió
Bỗng tụ về, lấp lánh Nhêva
Em gửi cho anh tự quê nhà
Mùa thu đã về trên mái núi
Thôn xóm rộn ràng hương lúa mới
Tiếng chày giã cốm mịn đêm trăng
Hạt cốm thơm ngời ánh trăng thanh
Có in nụ cười em tươi trẻ
Kết đọng những tháng ngày vất vả
Lặn lội đồng chua, dầu dãi nắng mưa
Dòng sông Nhêva lững lờ
Như thể ngừng trôi, chiều vời vợi
Như ngỡ ngàng trước một mùi hương lạ
Hương cốm nồng nàn, mùa thu trong
Cùng bạn Nga sum vầy bên sông
Thiên nga sáng rợp trời Ban Tích
Những ánh mắt đượm màu ngọc bích
Hương cốm thơm lừng trên sông Nhêva…
Lêningrát 1971- Cao Bằng 2010
DƯỚI TÁN LÁ PHONG VÀNG
Dưới tán lá phong vàng
Ngọn lửa sáng bập bùng, hương nhựa thông phảng phất
Ánh nắng chiều hôm vừa chợt tắt
Mảnh trăng ngời lấp ló đỉnh non sương
Trăng mọc lên từ nơi giấu kim cương
Nơi giấu trái tim rừng rộn rực
Nơi những chòm sao giấu trong vòm lá mật
Bỗng nở bùng chuỗi hạt sáng lung linh
Đàn balalaica sôi nổi, thần tình
Những giai điệu hương ngàn chắp cánh
Lời ca như đọng thành trái chín
Tán rừng chao động ánh trăng nghiêng
Nhẹ nhàng nâng cây sáo trên tay
Thánh thót, véo von, dập dìu, bổi hổi…
Lời trái tim của miền quê nhiệt đới
Khúc tâm tình lay động Cápcadơ
Bạn nắm tay đồng thanh đáp: U ra…*
Rừng phong nối dài thêm tiếng sáo
Tất cả bỗng trở thành huyền ảo
Những ngả đường lấp loáng ánh trăng soi
Balalaica nâng tiếng sáo hồn tôi
Cùng bạn đi khắp rừng ôn đới
Đi đến tận cùng niềm hồ hởi
Mảnh quặng lòng giấu nơi gương trăng
Ôi mảnh trăng rừng
Đẹp như trái táo ngọt lành ẩn trong vòm lá
Thơm như trái cam rực vàng miền nắng lửa
Một ngọn đèn tỏ lối đến ban mai…
Cápcadơ 1973 – Cao Bằng 2010*U ra: Hoan hô (tiếng Nga)

 MÙA THU LẠI ĐẾN RỒI
(Kỷ niệm lộ trình địa chất ở Gariatri Klius năm 1973)
Mùa thu lại đến rồi
Rừng phong có lại rực vàng như buổi ấy
Nét tươi trong có lại tụ về nơi đáy suối
Giọt sao ngời như ánh mắt em xa
Ôi miền rừng Turơbada
Đêm vũ hội trong ngần quanh đống lửa
Mỗi nhịp múa trào sôi đàn gió
Hương ngàn thơm ngây ngất ánh trăng thơm
Em là em , hay là trái đào tiên
Mà ngọt lịm lòng anh đến vậy
Là công chúa ngủ giữa rừng vừa thức dậy
Hay tiên nga nghiêng cánh xuống thăm anh?
Nét chân thon gieo xuống thật nhẹ nhàng
Ngàn phím đàn sao lung linh trên mặt đất
Gieo vào cái nồng nàn đằm sâu trong lồng ngực
Nhóm bùng lên một giọng sáo ảo huyền
Giọng sáo tre quê mùa, mà lay động mọi nguồn
Nguồn ánh sáng toả ngời trong ánh mắt
Nguồn say đắm vút cao, mà lặng thầm dè dặt
Như thoáng gió mơ hồ… bao tiếng lá lao xao…
Mái tóc vàng mơ, má ửng màu đào
Nụ cười ai như bông hoa linh lan chúm chím
Như ẩn hiện hiện một nỗi niềm sâu kín
Và đậu ngời trên phím sáo nơi anh…
Trăng rừng thu mênh mang
Nụ ngời Nga nồng nàn sâu thẳm
Nay phím sáo  một mình… ngẩn ngơ, ngưỡng vọng
Ngân giọng chờ… một ánh linh lan…
Gariatri Klius 1973 – Cao Bằng 2010
MÙA ĐÔNG NĂM ẤY
Mùa đông năm ấy
Tuyết trắng tinh khôi phủ khắp phố phường
Phủ lên khắp đồi cây, bến bãi…
Em đến rủ tôi đi trượt tuyết ngoại ô
Chúng tôi trèo lên tới đỉnh gò
Nhìn xuống dưới, thấy sâu hun hút
Lòng tôi run, em lại nở nụ cười, nheo mắt
Như thầm trêu: Nam nhi lại thế này chăng?
Tôi hiểu nụ cười giễu cợt của nàng
Nên tôi hít thật sâu khí trời vào trong lồng ngực
Cả mấy triệu hồng cầu cùng gắng sức
Đồi Lênin tuyết trắng long lanh…
Xe trượt vút lao nhanh
Ai ngờ cái hít thở trên kia lại nhiệm màu quá thể
Tôi tỉnh táo lạ lùng, nàng bỗng nhiên mệt lả
Dựa người vào tôi, đôi môi đỏ hây hây
Tôi liền chớp lấy ngay thời cơ hiếm hoi này
Lén hôn thật nhẹ nhàng, đằm sâu bỏng cháy
Gió tuyết lạnh mà lòng nóng chảy
Nghe thiên thần vỗ cánh bay cao…
Đã bao mùa tuyết rơi xôn xao
Nghe bài ca “Đồi Lênin” bao người vẫn hát
Lòng tôi lại bay về nẻo khác:
Một nụ ngầm… mà như tuyết… như sôi…
Mátxcơva 1974 – Cao Bằng 2010
VỈA QUẶNG NGẦM CŨNG HIỆN LÊN TỪNG ĐÔI
Chiều ấy ánh vàng thu mênh mang
Ta cùng nhau lộ trình theo mạch quặng ngầm của núi
Ôi miền Cápcadơ phập phồng nỗi đợi
Bước chân hồng in bên suối long lanh
Anh từ Xanh Pêtécbua tráng lệ kinh thành
Mang theo dòng Nhêva trong ngời ánh biếc
Đến với miền rừng Cápcadơ trùng điệp
Em ươm vàng thu lên những triền đồi
Vỉa quặng ngầm cũng hiện lên từng đôi
Vỉa này mập mặt trời, vỉa kia gầy trăng khuyết
Điều này chỉ có riêng chúng mình nhận biết
Giọng chim ngàn tình tứ cứ như trêu…
Vỉa quặng xuôi theo mạch ánh chiều
Vỉa lòng ta song hành cùng phát sáng
Ôi ánh vàng thu Cápcadơ mênh mang đồng vọng
Những tiếng thầm rung trong sâu thẳm lòng mình
Để đêm về bên ngọn lửa giữa rừng
Tiếng sáo lòng anh mang hồn quê nhiệt đới
Cài lên mảnh trăng ngàn rười rượi
Một nỗi niềm e ấp Cápcadơ
Để năm tháng nhoè đi… để có bây giờ
Vỉa vàng thu lặng gieo lòng nhau thuở ấy
Như hoá thành trăng giữa rừng xưa chín mẩy
Giọng chim ngàn… lại tình tứ trêu chăng?
 Cápcadơ 1973 – Tuy Hoà 2011

THƠ CỦA NHÀ THƠ TRIỆU LAM CHÂU

THƠ CỦA NHÀ THƠ TRIỆU LAM CHÂU



nhà thơ Triệu Lam Châu

chùm thơ Triệu
 Lam Châu nhân kỷ niệm 95 năm
Cách mạng Tháng mười Nga
Xanh Pêtécbua
Xanh Pêtécbua, Xanh Pêtécbua
Có hẹn nhau đâu, mà cứ đợi cứ chờ
Lòng cứ toả hoài theo sóng biếc
Nỗi thu vàng lồng lộng bến mong xưa
Cung điện mùa đông, Cung điện Mùa đông
Một mình lặng soi dòng sông trong
Một phím sóng ngời rung nhè nhẹ
Nghiêng cả chiều thu, nghiêng mênh mông
Một dòng Nhêva, hai dòng Nhêva
Vẫn chỉ là em đấy thôi mà
Một đêm trắng ảo huyền nào vời vợi
Mái tóc vàng nồng hơi thở vai ta
Một ga Metro, hai ga Metro
Lòng cứ đi vô bến vô bờ
Như ánh vàng thu giăng từ buổi ấy
Đầy nẻo đường riêng, đầy mọi bến mùa…
Một vua cưỡi ngựa trời, hai vua cưỡi ngựa trời
Tượng trên bờ soi bóng nước thành đôi
Như ta với nàng ảo huyền đêm trắng ấy
Ngỡ xanh hoài… mà lá cứ vàng rơi…
Mùa thu xưa qua rồi, chiều thu nay cũng sắp qua rồi
Mà sao còn mãi ánh chơi vơi
Một phím sóng loáng ngời rung ánh bạc
Một chiếc lá vàng khẽ đậu sáng trên vai…
Lêningrát (Xanh Pêtécbua) 1970 – Cao Bằng 2012
               
TÂM SỰ CỦA TÁC GIẢ TRUỆU LAM CHÂU:
Tôi vinh dự và may mắn được Đảng và Nhà nước ta chọn gửi đi du học tại Liên bang Nga từ năm 1970 đến năm 1976. Và may mắn hơn nữa, tôi lại được phân công học ngành địa chất tại Trường Đại học Mỏ Lêningrát (Xanh Pêtécbua) những sáu năm ròng. Do vậy những đặc sản tinh thần văn hoá của cố đô Nga như thể dần dà chiếm lĩnh tâm hồn tôi. Chao ôi, những địa danh rực ngời trong lịch sử và trong tâm hồn tôi từ thời học phổ thông ở miền rừng heo hút trên Cao Bằng, như: Cung điện Mùa đông, Dòng sông Nhêva long lanh, Tượng Vua Pie đệ nhất, Bảo tàng nhà thơ Nga vĩ đại Puskin, Bảo tàng các nhà khoa học vĩ đại của nước Nga và thế giới (Lômônôxốp, Menđêlêép, Pôpốp…) – giờ đây lại hiện ra trước mắt với một vẻ kỳ vĩ lạ thường, ngoài sức tưởng tượng…
Nhiều khi ta cứ phải nín thở thật lâu trước những cảnh tượng tráng lệ chói loà, đắm say không thể nào chịu nổi nữa – bởi vì hình như nếu ta thở mạnh một chút thôi – thì xuất hiện ngay lập tức cái cảm giác mơ hồ rằng: Những áng rực rỡ thần tiên ấy sẽ chợt tan biến đi trong chốc lát. Và như vậy sẽ để lại trong lòng ta một sự trống vắng  thăm thẳm đến vô bờ…Không mê đắm sao được, khi nhìn thấy những cô gái Nga đẹp hút hồn như nàng tiên trong cổ tích, khoác tay những chàng trai Nga dạo chơi bên sông Nhêva ảo huyền bồng bềnh đêm trắng, mà mỗi ngấn sóng là một phím đàn loáng ánh tiên của trời và của lòng người phập phồng, hổn hển chứa chan biết bao điều chẳng nói nên lời…
Thế rồi một diễm phúc lớn cho những ai được học ngành địa chất ở nước Nga, một ngành có thể nói là bay bổng, phóng khoáng và lãng mạn nhất trong các  ngành mà tôi được biết. Bẩm sinh tôi đã có tâm hồn nghệ sĩ, rồi khi bước vào ngành địa chất trên đất Nga ngày ấy – thì như thể có thêm một đôi cánh đại bàng lực lưỡng của sự lãng mạn miền rừng. Trời ơi, bạn đọc có biết không: Miền rừng Nga mỗi độ thu về, cả đất trời suối núi cỏ cây, cả lòng người và cả những con vật bé xíu công dân của rừng ngộ nghĩnh nhất… - như đồng loạt một cách thần diệu nhất, choàng lên mình một sắc vàng mê man, lồng lộng, tráng lệ, thần tiên, mịn màng, triền miên, như lặng lặng lẽ mơ màng mà như náo động như những bản giao hưởng kỳ vĩ nhất của vĩnh cửu… Vẻ đẹp của mùa vàng thu Nga, đầy quyến rũ, chứa chan nữ tính e dè của những cô thiếu nữ Nga trong trẻo như ánh thu trong – mà cũng như thể ngạo nghễ, như thách thức… trước sự bất lực của ngôn từ trong mọi thời đại… Mỗi năm sinh viên địa chất chúng tôi hồi ấy, đều được đi thực tập ở  miền rừng mỗi độ thu về, đều được hưởng ân huệ của ánh vàng thu Nga nạp vào mỗi nhịp tim say đắm, rụt rè, phấp phỏng mỗi khi sắp cất lời yêu…của tuổi thanh xuân.
Hồi tưởng về thời thanh xuân yêu dấu trên đất Nga bè bạn xa xăm, tôi cứ muốn cầu chúc sức khoẻ dồi dào cho những Vầng kỷ niệm đang phập phồng thở và lặng lẽ phát sáng như những ánh sao lung linh trong mỗi trái tim ta…
 Ánh thu Cápcadơ
Ngày ấy
Theo tiếng gọi của hồn thơ Puskin
Anh đăng ký với Nhà trường đi thực tập
Vùng núi Cápcadơ sáng láng ảo huyền
Bấy giờ là mùa thu Nga thần tiên
Rừng lá phong vàng rực ngời đầy lũng núi
Đầy ắp cả nồng nàn trong từng con suối
Hơi thở phập phồng ngây dại cả trời chiều
Hồn địa chất như mây phiêu diêu
Đi khắp cả khoảng trời Nga bát ngát
Buổi chiều ấy tình cờ anh đi lạc
Vào mắt em thăm thẳm ánh thu trong
Một khoảng trời Cápcadơ long lanh
Có sắc lá phong vàng, mang hình bàn tay xoè vời vợi
Có dấu chân xinh in trên lối mòn dẫn mùa thu tới
Có tiếng em cười trong trẻo cả lòng thung
Ta đi lộ trình trong hồn hậu của rừng
Giọt say đắm chực bùng lên cao chót vót
Khi tiếng ai reo trong lành như tiếng hát
Đây mẫu quặng ngời chan chứa ánh môi em
Ánh núi Cápcadơ hay ánh của lòng son
Mà vân tay của hồn ai in trên mẫu đá
Vừa khẽ chạm, liền bùng lên ngọn lửa
Thiêu đốt lòng anh từ buổi ấy đến giờ
Ôi ánh thu Nga, ánh thu Cápcadơ
Lòng ta cứ muốn bắt ngươi đền ta đấy
Thuở ấy sao nhiệm màu quá vậy
Để mỗi khi nhớ về… lại lịm ngất hồn ta…
           Cápcadơ 1973 – Cao Bằng 2012

Như thoáng thấy bóng em trên Nà Phiêng

Như thoáng thấy bóng em trên Nà Phiêng

Triệu Lam Châu


ThaiPhienphoto.com
ThaiPhienphoto.com

Như thoáng thấy bóng em trên Nà Phiêng
Một vùng đồi mênh mang cỏ mượt
Những bờ hoa kim anh thêu hình trái tim trắng muốt
Vương miện ngời lấp lánh hoa chuông
Chỉ lát giây thôi, em vụt vào mông lung
Gửi lại một mùa hoa thổn thức
Gửi lại ngọn Bó Toòng dáng trầm tư đơn độc
Dải núi Kiéo Mạy Xạ Hàn giang cánh, ước bay đôi…
Anh bần thần, ngơ ngác gọi: Em ơi…
Gió mang vội lời anh trải đầy thung lũng
Suối Nà Sáng vẫn một màu bình lặng
Nắng thầm nghiêng nức nở gọi hồn chiều
Anh ngẩn nhìn một làn mây phiêu diêu
Thoa ánh mộng của núi đồi thảng thốt
Rồi mây bỗng kết thành một nụ cười sơn cước
Bát ngát trời cao lồng lộng một vầng mình
Em là ta, là mình, cũng là anh
Nở thành gió, thành mây, thành chiều hương rộn rực
Thành ký ức trong ngần, tiếng mõ trâu lốc cốc
Thành Nà Phiêng chan chứa của riêng ta…
Nà Phiêng, Khau Mi-à 2013