Thứ Bảy, 25 tháng 10, 2025

NHÀ PHÊ BÌNH CHU VĂN SƠN VÀ NHỮNG LỜI “TỰ TÌNH CÙNG CÁI ĐẸP”

 




NHÀ PHÊ BÌNH CHU VĂN SƠN VÀ NHỮNG LỜI “TỰ TÌNH CÙNG CÁI ĐẸP” ✨

⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯

Với nhà giáo, nhà phê bình văn học Chu Văn Sơn từ lâu luôn được mến mộ như một cây bút phê bình đầy sắc sảo. Ở TS Chu Văn Sơn, phong cách nghệ thuật luôn đa dạng mà thống nhất, với một giọng điệu riêng, một bút hồn độc đáo, hấp dẫn mà sâu sắc, có khả năng thuyết phục trái tim người đọc. Và ông quan niệm cái sống là cái đẹp, là tín niệm suốt đời của con người sắc sảo, tài hoa ấy. Vậy thì hãy cùng GAC điểm qua những quan niệm sâu sắc về văn chương nghệ thuật của nhà phê bình mà cả cuộc đời được xem như “hành trình đi tìm cái đẹp” này nhé!


1. 

“Văn chương cho con người sống nhiều cuộc đời khác, sống về phía khác của cuộc đời mình.”


2.

"Ngòi bút sắc làm đau trang giấy. 

Nét mực hoen làm đau con chữ gầy. 

Câu thơ suông làm tổn thương ánh đèn tri kỉ.”


3.

"Thế giới cần nâng niu quá đỗi. Ta sống đời lại thô tháp làm sao. Ta làm tổn thương những dòng sông. Ta làm tổn thương những mặt đầm. Ta làm tổn thương những mảnh vườn. Ta làm tổn thương những mùa hoa trái. Ta làm tổn thương những bình minh yên ả. Ta làm tổn thương những canh khuya trong vắng. Ta làm đau những niềm người quá đỗi mong manh.”


4.

"Mặt đất ngàn đời quen tha thứ. Đại dương bao la quen độ lượng. Cánh rừng mênh mông quen trầm mặc. Những dòng sông quen chảy xuôi. Những hồ đầm quen nín lặng. Những nẻo đường quen nhẫn nhịn. Những góc vườn quen che giấu. Những thảm rêu vốn không biết dỗi hờn. Những đóa hoa không bao giờ chì chiết. Những giấc mơ chỉ một mực bao dung. Những yêu thương không bao giờ trả đũa Và ta cứ yên chí đi qua thế giới này với bước chân quen xéo lên cỏ hoa. Thỉnh thoảng bàn chân nên bị gai đâm, để ta được giật mình: tổn thương là rỉ máu.”


5.

"Tôi cứ hình dung nghệ sĩ đích thực là một kẻ khát. Khát như một chứng bệnh, lại như một nhu cầu. Là rủi ro mà cũng là may mắn. Nó khiến anh không thể không đi tìm cho được nguồn nước của riêng mình. Vừa buộc anh thành nghệ sĩ vừa biến anh thành tù nhân trong một cuộc đày ải vô hình và dai dẳng. Biến đời nghệ thuật thành cuộc lưu đày. Nó khác nào như một thứ khổ giá tiền định mà tự nguyện. Nó mà thôi dày vò, anh liền bị cắt cơn sáng tạo. Khỏi phận tù đày, anh hết là nghệ sĩ. Khuôn mặt tinh thần và tầm vóc của anh tùy thuộc vào cơn khát ấy. Cơn khát có tên là Tuyệt đối."


6.

“Chừng nào tre còn xanh, sen còn ngát, chừng nào tà áo dài còn tha thướt, tiếng đàn bầu còn ngân nga, chừng ấy những điệu lục bát còn tiếp tục sinh sôi trên xứ sở này.”


7.

“Điểm tựa của muôn đời có thể là gì khác Nhân dân, dù có lúc người bị bỏ quên ngoài sử sách.”


®️ Nội dung & Hình ảnh: Đội ngũ GAC VĂN