Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Chuỗi sầu

Ta trốn vào trong một chuỗi sầu
Thiên hạ có ai hiểu ta đâu
Toàn là toan tính tìm cơ hội
Để nhấn ta chìm trong biển sâu.

Ta biến vào trong chiếc bóng sầu
Giật mình ta gặm nhấm thương đau
Hồn ta quằn quại rên trong đó
Để thỏa cơn thèm, một kiếp đau.

Ta nhốt mình trong khoảng khắc sầu
Nghe từng nhịp thở của đêm sâu
Hồn ai lai vãng trong đêm tối
Phải chăng còn vướng một chữ sầu.

Ta cứa hồn ta rỉ vết sầu
Để ta cảm nhận nổi thương đau
Hàng ngày nhân loại vương trong đó
Đã thoát ra đâu một kiếp sầu.

Chuỗi buồn!


Buồn đời tôi phịch mấy vần thơ
Nhưng mà xới chữ đâu bây giờ
Tâm tưởng âu sầu buồn thấy lạ
Quay cuồng đầu óc rối tơi bời.

.................(00).................

Thơ thẩn đi đâu thế thơ ơi
Cho ta nhắn gửi lấy đôi lời
Có tìm thấy ai là thi sĩ
Ta xin nhắn gửi một chữ mời!

.................(00).................

Dốc hết bình rượu đuổi cơn sầu
Rượu tàn canh lại thấy lo âu
Nổi buồn nhân thế từ đâu đến
Sầu ngấn lại nhân lên mấy lượt sầu. 

Thứ Sáu, 8 tháng 11, 2013

LOA LÀNG


                          Nguyễn Văn Thông



Ném ngập cái loa làng vào bể nước
Ngột ngạt ướt át
Sùy sụp tiếng kêu phát ra từ miệng loa
Lã chã nước chảy từ bể
Lênh láng khu vườn cấm sau hè
Quằn quại con giun bị ngập nước
Tỉ tê tiếng dế rúc lùm cỏ
Con châu chấu đực làm tình
Ngọn cỏ cong cớn
Thỏa cơn khát thèm dâm đãng
Dục vọng âm thanh
Đã đạt thới khoái cảm
Tiếng loa làng hết kêu
Tiếng côn trùng rả rích
Từng giọt nước lăn dài trên miệng bể
Chảy tuột xuống khe ngấm sâu vào lỗ nẻ
Thỏa cơn khát thèm
Chừa nhé cái loa làng
Thuyết giảng đạo đức
Chì chiết đồng nghiệp
Này thì tịt ngúm
Úp vào bể nước
Sùy sụp, tủm tủm
Chìm xuống đáy sâu
Nước chảy lênh láng sau hè
Mát bụi cỏ le khô khốc

Chiếc loa làng hết kêu.