Thứ Ba, 19 tháng 11, 2013

HOA SẦU ĐÔNG



                             Nguyễn Văn Thông

Màu tím hoa xoan rũ xuống đường
Vương lên mái tóc của người thương
Lả tả cánh hoa màu tím biếc
Tơ lòng rung động biết yêu đương.

Thủa đó tôi đang độ thiếu thời
Chị tôi sắp sửa tuổi đôi mươi
Chị cài lên ngực màu hoa tím
Tôi nhặt hoa rơi chị mỉm cười.

Rồi tôi đi học lên thành phố
Ở nhà chị xe chỉ trôn kim
Đám cưới chị cài hoa màu tím
Chị sợ tôi buồn chẳng mách tin.

Ba năm làm mướn ở không công
Duyên cạn tình vương thiếu mặn nồng
Hẩm hiu đời gái tình tan vở
Chị gửi thân mình theo nước sâu.

Loài hoa màu tím gọi xoan đâu
Rơi rụng vương thêm mấy lượt sầu
Hoa rơi như tiễn người trong cuộc
Theo dòng nước chảy trôi về đâu!?

Chàng trai thủa đó đã ra trường
Không còn nhặt nữa cánh hoa vương
Sầu đông hoa tím buồn không nở
Dòng nước vô tình lạnh tới xương.

                                        Bình long  19/11/2013



Chủ Nhật, 17 tháng 11, 2013

Chuỗi sầu

Ta trốn vào trong một chuỗi sầu
Thiên hạ có ai hiểu ta đâu
Toàn là toan tính tìm cơ hội
Để nhấn ta chìm trong biển sâu.

Ta biến vào trong chiếc bóng sầu
Giật mình ta gặm nhấm thương đau
Hồn ta quằn quại rên trong đó
Để thỏa cơn thèm, một kiếp đau.

Ta nhốt mình trong khoảng khắc sầu
Nghe từng nhịp thở của đêm sâu
Hồn ai lai vãng trong đêm tối
Phải chăng còn vướng một chữ sầu.

Ta cứa hồn ta rỉ vết sầu
Để ta cảm nhận nổi thương đau
Hàng ngày nhân loại vương trong đó
Đã thoát ra đâu một kiếp sầu.

Chuỗi buồn!


Buồn đời tôi phịch mấy vần thơ
Nhưng mà xới chữ đâu bây giờ
Tâm tưởng âu sầu buồn thấy lạ
Quay cuồng đầu óc rối tơi bời.

.................(00).................

Thơ thẩn đi đâu thế thơ ơi
Cho ta nhắn gửi lấy đôi lời
Có tìm thấy ai là thi sĩ
Ta xin nhắn gửi một chữ mời!

.................(00).................

Dốc hết bình rượu đuổi cơn sầu
Rượu tàn canh lại thấy lo âu
Nổi buồn nhân thế từ đâu đến
Sầu ngấn lại nhân lên mấy lượt sầu.