Nguyễn Văn Thông
Ẩn hiện
Sáng tối
Chập chờn
Chớp lóe
Mờ ảo
Trắng bệch
Hồn ma
Một bàn tay vô hình
Thảm thiết
Cào xé
Móng vuốt
Cắm phập vào da thịt người
Đỏ lòm, lênh láng
Máu!
Quằn quại!
Rên siết!
Yên tĩnh!
Hồn ma tan biến giữa ánh sáng trắng, vô hồn!
Tĩnh mịch
Đêm khuya!
"TÀI CAO PHẬN THẤP CHÍ KHÍ UẤT - GIANG HỒ MÊ CHƠI QUÊN QUÊ HƯƠNG" Chào mừng các bạn tới Blog Gác Trọ Văn Chương của Th.S Nguyễn Văn Thông (Bút danh: Hoài An) ĐT: 0988001456
Chủ Nhật, 3 tháng 11, 2013
Thơ Tôi
Nguyễn Văn Thông
Thơ tôi vốn dĩ rất khó ưa
Nhăng cuội lung tung nói cũng thừa
Kẻ xem nhếch mép thằng cha dở
Người nhìn nâng đỡ nói thơ hay.
Hay dở xem ra cũng lắm trò
Sáng tác thơ văn thấy cũng lo
Làm sao vừa được lòng ai đó
Nếu không thơ cũng gói chả giò.
Thơ tôi vốn dĩ rất thích làm
Không vì danh vọng hão huyền sang
Dệt bao tâm khảm vào con chữ
Đan mấy vần thơ một tiếng lòng.
Thơ tôi vốn dĩ rất khó ưa
Nhăng cuội lung tung nói cũng thừa
Kẻ xem nhếch mép thằng cha dở
Người nhìn nâng đỡ nói thơ hay.
Hay dở xem ra cũng lắm trò
Sáng tác thơ văn thấy cũng lo
Làm sao vừa được lòng ai đó
Nếu không thơ cũng gói chả giò.
Không vì danh vọng hão huyền sang
Dệt bao tâm khảm vào con chữ
Đan mấy vần thơ một tiếng lòng.
Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013
XIN ĐỪNG VẠCH ÁO CHO NGƯỜI XEM LƯNG
Nguyễn Văn Thông
Ai đó ơi!
Xin đừng vạch áo cho người xem lưng
Lưng mình da sạm, hơi thâm
Người xem người nói lưng bầm đắng cay
Lưng kia nằm ở chiếu dày
Sao nằm phản rách thế này hả lưng.
Lưng người, người dấu như bưng
Người che áo gấm nên lưng không bầm
Lưng người cũng có vết thâm
Nhưng người che giấu có chồng biết thôi.
Ai ơi nhắn nhủ đôi lời
Lưng mình xin dấu chớ nhỡ lời nói ra.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)