"TÀI CAO PHẬN THẤP CHÍ KHÍ UẤT - GIANG HỒ MÊ CHƠI QUÊN QUÊ HƯƠNG" Chào mừng các bạn tới Blog Gác Trọ Văn Chương của Th.S Nguyễn Văn Thông (Bút danh: Hoài An) ĐT: 0988001456
Thứ Sáu, 1 tháng 11, 2013
XIN ĐỪNG VẠCH ÁO CHO NGƯỜI XEM LƯNG
Nguyễn Văn Thông
Ai đó ơi!
BÁN THÂN
Bán thơ không được bán thân chơi!
Bán thân tội lắm mọi người ơi
Bạn bè dị nghị lắm lời dèm pha
Nhưng vì cám cảnh cơ hà
Bán thơ không được nên là bán thân
Mua không khách bạn xa gần?
Không mua mất phần đừng trách thân tôi.
Thân tôi tôi bán kiếm lời
Nếu thấy có hời thì hãy cứ mua
Mua được tôi bán giá vừa
Không bán bỏ chùa lãng phí thân tôi.
Ai mua thân tôi bán thân cho
Thân trai khỏe mạnh đừng lo ốm gầy
Cơ săn chắc khỏe ngực đầy
Mua về ôm ấp thay bầy gấu bông
Hởi cô chưa có bế bồng
Mua về hết ế có chồng cô ơi!
Thân tôi tôi bán suốt đời
Ai lỡ mua rồi mua cả thơ tôi.
* Nhà thơ bán thân nhưng thực
ra là bán thơ. Bán thơ cho ai? Bán cho người "lỡ mua thân tôi
rồi" đó chính là vợ mình. Tại sao lại bán thơ cho vợ? Vì thời
buổi thơ văn rẻ như bèo, nhà thơ không thể bán thơ cho ai khác mà cũng
không ai mua thơ cả, nên gánh nặng gia đình đặt trên vai người vợ có
chồng suốt ngày làm thơ và đi học không kiếm được tiền lo cho gd nuôi
mẹ già, vợ yếu, con thơ. Mọi gánh nặng đặt lên vai người vợ, nuôi cả
2 con với một chồng trong thời buổi kinh tế thị trường này chắc hẵn
gánh nặng cũng không thua gì bà Tú ( Vợ Tú Xương).
* Nhà thơ bán thơ cho vợ chỉ
là một cách nói dí dỏm thôi thực ra nhà thơ muốn nói:Nhà thơ không
thể bán thơ để kiếm tiền ăn học và nuôi con nên nhà thơ mượn cớ bán
thơ cho vợ để vợ nuôi chồng đi học, nuôi mẹ già và nôi con.
Thứ Ba, 29 tháng 10, 2013
Tôi Đau ( Thơ văn xuôi)
Nguyễn Văn Thông
Tôi đau
Một nổi đau không
nói được thành lời
Nước mắt chảy
ngược vào tim
Khô cằn sỏi đá.
Tôi đau
Từ trong tâm tưởng
khắc hằn sâu
Thù hoang dã
Nét mặt hoang vu
nghờ nghệch đi trong đêm tối đen.
Không đèn
Lặng người chết
điếng.
Tôi đau
Một nổi đau vô hồn
Quặn thắt
Xé nát
Tan rã
Tôi rởi, tôi rơi, tôi
rơi…
KTC QN 29.10.13
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)