Nguyễn Văn Thông
Khó chịu, muốn bứt tung quần đùi
Dày vò, kìm nén không nổi
Nhớ, lúc hùng hục...
Nhớ, mùi da thịt đàn bà...
Muốn cắn, muốn riết,muốn thâu, muốn gì,muốn lả...
Cho no nê, cho đã đầy thỏa thích.
Ta sẽ về với vợ ta!
"TÀI CAO PHẬN THẤP CHÍ KHÍ UẤT - GIANG HỒ MÊ CHƠI QUÊN QUÊ HƯƠNG" Chào mừng các bạn tới Blog Gác Trọ Văn Chương của Th.S Nguyễn Văn Thông (Bút danh: Hoài An) ĐT: 0988001456
Thứ Ba, 2 tháng 7, 2013
Thứ Sáu, 21 tháng 6, 2013
Nắng ( Bài thơ do Nguyễn Văn Thông viết tại vườn Bằng lăng Đại Học Quy Nhơn 2004)
Nắng
Chảy trên áo em, một vàng của nắng
Vương trên vai trên vai em, một suối tác của ban mai
Nắng vẩn chảy qua thân cây và kẻ lá
Tóc vẩn buồn cháy cả bờ vai.
Tôi chợt đứng chợt ngẩn ngơ rồi chợt nhớ
Cô bé thủa nào ép dở một bài thơ
Ngày ra trường tôi bâng quơ nổi nhớ
Giáo án đầu đời ép một bằng lăng...
(Nguyễn Văn Thông)
Thứ Năm, 20 tháng 6, 2013
Thành phố biển mờ sương
TRIỆU LAM CHÂU
Thành phố biển mờ sương
Sớm tháng ba bất
chợt sương mờ
Nhà với phố ảo
huyền ẩn hiện
Không thấy ánh
bình minh trên biển
Cả đất trời lãng
đãng sương mai
Hình như ai nhẹ
nín tiếng thở dài
Nghe xa vợi tiếng
còi tàu hối hả
Nhìn núi Nhạn
sương giăng kín lá
Nào thấy tháp Chàm
hiện giữa không gian
Ta đi qua ngã tư
ngã năm
Nghe râm ran mặt
đường lối phố
Mỗi bước đi chập
chờn mờ tỏ
Ngựa, người,
xe-chừng cũng bồng bềnh
Sớm nay thành phố
biển đồng bằng
Như thể đã hóa
thành phố núi
Bởi tấm chăn sương
mờ bổi hổi
Chút ngỡ ngàng, mơ
mộng, bâng khuâng…
Bờ râm bụt vẫn một
sắc đỏ hồng
Hàng phượng đứng
im bên mái phố
Trong sương sớm
rưng rưng chan chứa
Một sắc vàng bừng
nở nay mai
Lòng như nghe
tiếng thú ngân dài
Cùng tiếng suối
trong lành bên núi
Loáng đỏ sắc hoa
đào vời vợi
Ngờ đâu: Đây phố
biển ban mai!
Sớm nay nghe giọng
nói em cười
Như bỗng thấy làn
sương kia nóng hổi
Thuyền mặt trời
bập bềnh vồi vội
Chở nắng về tưới
sáng phố quê tôi.
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)