Cuối
cùng, bố cũng thuyết phục được mẹ tết này cả nhà cùng về quê nội,
mảnh đất đâu cũng rực một màu đất đỏ bazan cùng nắng và gió heo
hút. Quê mình nghèo lắm. Bố vẫn thường bảo thế. Mỗi lần có quà
của bà gửi ở quê lên, mẹ thường mang chia cho hàng xóm, mẹ bảo: “Nhà
chẳng có ai ăn”. Nhìn những bắp ngô mẩy hạt, vàng óng hay củ sắn
tròn trịa, căng đầy nhựa sống, con nghĩ chắc quê mình đất đai màu mỡ
lắm. Mẹ rất ít về quê, còn con chưa một lần nào, vì mẹ vẫn bảo:
“Ở quê đến nước sạch chẳng có mà uống, mày muốn bị bệnh à”.
Hôm nay cả nhà
cùng về quê. Xe bị xẹp bánh ngay đầu làng. Hai mẹ con ngồi lại cạnh
đường đợi bố. Bố phải dắt xe trở lại 100 mét mới có tiệm sửa. Hai
mẹ con đang ngồi nghỉ, có người đằng xa đi tới: “Vợ thằng Hoàng phải
không? Về rồi đấy à!”
- Ủa, bác Lan. Sao bác biết tụi con
về? Mẹ tôi hỏi.
- Mới nghe bà nói.
Bác Lan cùng ngồi xuống nói
chuyện. Bố vẫn thường bảo: dân quê thật thà chất phác. Hôm nay, tôi
được chứng kiến tận mắt. Bác Lan lấy từ trong cái thúng ra chiếc
khăn nhung mới tinh khoe: “Bác vừa mang thúng lạc sang đổi cho bà mày đấy.
Bà dặn, phải lựa những củ to nhất để làm quà mang ra thành phố”.
Tôi cũng được biết những bắp ngô mẩy hạt hay củ sắn tròn trịa bà
đều mua từ bác, chứ đất ông bà cằn cỗi lắm với lại sức yếu đâu
chăm sóc được, làm gì có thứ bắp ngon.
Bác
Lan đi rồi, hai mẹ con ngồi lặng cạnh nhau. Cả mẹ và tôi đều biết
chiếc khăn nhung ấy là của bố mẹ mua để bà quàng ngày Tết.
“ Mẹ ơi, bố về rồi kìa”. Mãi không
thấy mẹ trả lời. Con quay sang thấy mẹ bối rối dấu vội dòng nước
mắt trong veo đang chực lăn xuống má.
-
Ừ!
Nhanh về kẻo ông bà chờ.
Gió xuân đang
kéo về làm dịu đi cái heo hút của mảnh đất khô cằn. Thật ấm áp,
rộn ràng và háo hức…! Mùa xuân đang gõ cửa lòng người…
**********
DUY
HỒNG
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét