- Chiều nay thi xong môn
cuối cùng, tôi thở phào nhẹ nhõm khi ký tên vào danh sách nộp bài.
Nhìn ra con đường bên cạnh cửa sổ phòng thi đã thấy thằng Hoàng vừa
rối rít vẫy tay vừa chỉ vào đồng hồ của nó.
Trên
chiếc ngựa sắt quen thuộc hằng ngày vắt vẻo chiếc balô bộ đội bạc
màu của tôi - quà tặng của bố ngày tôi đậu đại học. Hồi đó, bố
trịnh trọng: “Chiếc balô này đã sát cánh cùng bố suốt quãng đời
tuổi trẻ. Bố không theo con mãi được. Nó sẽ theo con thay bố vậy”. Tôi
biết ông rất quý chiếc balô này. Ông xem nó như là biểu tượng tuổi
trẻ mình. Tôi cảm thấy nghèn nghẹn khi nhận chiếc balô từ tay bố.
Năm nay
không khí tết đến sớm hơn mọi năm. Gió heo may đã kịp phủ cái se
lạnh lên mọi ngõ ngách trong thành phố từ bao giờ. Những cành bàng
vội vã trút bỏ bộ cánh vàng úa, sẵn sàng khoác chiếc áo mới đón
xuân sang. Mấy nhành mai hết hẳn vẻ khô khốc đang vội nhú mầm để kịp
đón tết. Quãng đường từ trường đại học của tôi đến nhà ga rực một
màu vàng, đỏ của đủ loại hàng hóa sẵn sàng phục vụ thượng đế đón
tân xuân. Siêu thị, cửa hàng tạp hóa nhan nhản băngrôn, poster quảng
cáo xen lẫn chữ ta, chữ Tây. “Chúc mừng năm mới!”, “Happy new year!”,
“Super rẻ”, “ Sale off 50% ”, “Giá cực shock”. Công nghệ marketing dùng chữ
thật độc đáo. Thằng bạn nhấn mạnh pêđan, cằn nhằn:
- Sao
mày không về xe cho gần?
- Về
tàu ngắm cảnh rừng núi sướng hơn, với lại tao bị say xe.
Chỗ
chúng tôi ở trọ chỉ cách bến xe thành phố 15m. Phòng trọ nằm ngay
trên con đường dẫn vào cổng phụ của bến.Ngày nào cũng phải nghe
tiếng còi xe gọi khách, tài xế chào nhau cũng bằng tiếng còi. Có
hôm đang ngủ giật mình tỉnh giấc bởi tiếng còi gọi người gác cổng
của một chiếc xe về bến muộn. Nghe riết cũng trở thành quen thuộc,
lâu không nghe lại thấy nhớ. Thằng bạn tôi nói đùa: Ở đây muốn học bài
được phải sử dụng tư duy tiếng còi. Nghĩ cũng thương nó. Đường ngược
gió, chiếc xe cà tàng dường như quá sức khi chở cả hai thằng. Nó
đang cố sức nhoài người về phía trước, mong chiếc xe chạy nhanh hơn.
Tôi xởi lởi:
- Giúp
bạn đi mà. Mỗi năm có một lần. Sau này tao sẽ kể cho con tao nghe về
công ơn của mày.
- Tao
cóc cần. Tao mà có tiền, tao cho mày đi xe ôm cho rồi.
- Tao
cũng mong mày có tiền.
Không
còn nghe tiếng thằng bạn trả lời. Một chiếc xe tải chạy ngược chiều
khiến chúng tôi trở về tốc độ ban đầu. Hoàng lại phải è sức đạp.
Tôi biết nó chỉ nói vậy thôi, chứ xa hơn nữa nó cũng chở tôi đi.
Hoàng là đứa tốt bụng. Ở với nhau ba năm chúng tôi đã trở thành anh
em. Chắc nó đang nghĩ vẩn vơ mỗi khi đề cập đến tiền. Tôi còn nhớ
lần Hoàng nhận được quà của mẹ nhân có người cùng làng lên thăm con.
Quà cũng chả có gì nhiều. Một bịch lạc được gói cẩn thận bằng bao
cám Con Cò, một hộp bột sắn dây trắng muốt, kèm một tờ lịch chắc
xé vội vàng nên mất một phần tư góc với những dòng chữ cố gắng
nắn nót nhưng vẫn khó đọc: “Bố mẹ vẫn khỏe. Con cố gắng học. Nhớ
giữ sức khỏe. Khi nào rảnh về nhà chơi”. Thấy hắn mân mê bịch quà
vẻ mặt không vui, tôi dò hỏi:
- Sao
vậy? Nhận được quà sướng quá còn gì?
Hắn
cười, miệng méo xệch:
-
Sướng chứ. Nhưng tao biết nhà tao làm gì có sắn dây. Cái này chắc
là mua rồi.Mẹ tao lẩn thẩn thật.
Rồi
giọng đều đều hắn kể cho tôi nghe về gia đình hắn. Quê hắn nghèo lắm.
Mảnh đất đâu đâu cũng rực một màu đất đỏ bazan cùng nắng và gió heo
hút. Bố mẹ hắn làm rẫy nhưng lại ít đất. Quần quật suốt ngày cũng
chỉ đủ ăn. Ông bà chỉ có mỗi mình hắn. Hắn quyết tâm học nên ông bà
cũng ráng theo chứ cực lắm. Hôm bố đưa hắn đi thi đại học, cùng ngồi
chờ xe với mấy ông phụ huynh, ông rôm rả: “Tôi bán hết hai tạ mì cho
chuyến đi này đấy. Nó mà không đậu thì chết với tôi. Nó mà đậu thì
tôi chết với nó”. Mấy ông phụ huynh cười vang, rồi lại im lặng không
ai nói gì cả. Mỗi người đang theo đuổi mỗi ý nghĩ khác nhau. Họ
cũng là nông dân cả mà. Rồi hắn đậu đại học. Hôm có giấy báo bố hắn
mừng lắm, bỏ dở bữa cày về nhà ngồi khề khà uống rượu một mình.
Hình như ông thích được “tôi chết với nó”.
Xe
chợt thắng gấp. Tôi chúi mạnh về phía trước:
- Gì
vậy mày?
- Đèn
đỏ cha nội. Đang tơ tưởng em nào mà mặt đần ra thế.
- Đâu
có em nào. Tao đang nghĩ về mày đó.
- Cho
xin. Người ta nghe lại tưởng mày đồng tính đó - Rồi nó bật cười ha
hả.
Đèn
xanh. Xe chúng tôi chưa kịp lăn bánh bỗng giật mình bởi tiếng còi xe
máy hối thúc sát bên tai. Một chiếc xe tay ga vụt qua. Cô gái ngồi sau
còn quay lại lia một ánh mắt dọa dẫm. Sao người đời đã đi xe phân
khối lớn còn gấp gáp thế không biết.
- Mày
về khi nào vào?
- Chắc
13, 14 gì đó. Nói chung trước rằm. Mày khi nào về?
Giọng
nó chùng xuống, ngập ngừng:
-
Tao... không biết.
- Xin
lỗi - tôi cố gắng nói lớn lên nhưng một cơn gió đã thổi bạt đi.
Đã
mấy năm nay Hoàng có về tết đâu. Có hỏi thì nó bảo: có mấy ngày
về làm gì. Kỳ thực nó ở lại tranh thủ đi làm thêm. Tết có đủ cơ
hội cho mọi người, không loại trừ ai cả. Từ khi vào đại học, một
buổi đi học, thời gian còn lại nó đi phụ bưng bê ở một quán
phở, hay giữ xe đạp cho quán cà phê, vì tính chịu khó, thật thà nên
nó có việc làm đều đặn. Có hôm đi làm về, nó mua mấy củ khoai ăn
thay bữa. Tôi hỏi:
- Sao
mày không mua cơm ăn?
Hoàng
cười:
- Mày
không biết à. Theo báo cáo của Viện Nghiên cứu và phát triển khoai
Việt Nam thì hàm lượng calo trong bốn củ khoai bằng một tô phở. Hơn
nữa, trong khoai không có chất formol gây viêm gan, ung thư như phở.
- Mày
tào lao. Báo cáo ở đâu?
- Thật
mà - Nhìn bản mặt cố ra vẻ nghiêm túc của nó thật buồn cười - Họ
còn đang đăng tin tìm đối tác tài trợ để thực hiện dự án “Khoai
Việt Nam - trước thềm thế kỷ mới” nữa đó. Mày không tin à?
Tôi
chắp tay vái nó:
- Tao
tin!
Đến nhà
ga.
- 5
giờ 55 phút, mày còn 5 phút - thằng Hoàng vừa hổn hển thở vừa nói.
- Cảm ơn. Tao về trước nha.
- Bye!
- Bye!
Tiếng
chúng tôi bị át đi trong tiếng loa thông báo gấp gáp của nhà ga,
tuồng như chiếc loa cũng đang tất bật hoàn thành nhiệm vụ cuối năm
để kịp nghỉ ngơi đón tết. Tôi xách balô chạy nhanh về cửa ga. Qua
cổng soát vé, ngoái lại thấy Hoàng đang cố gắng len lỏi rồi mất
hút trong dòng người đang đổ về ga tàu mỗi dịp tết đến. Không biết
Hoàng có về kịp giờ đi làm thêm không?
DUY HỒNG