Thơ TRIỆU LAM CHÂU
Thơ
TRIỆU LAM CHÂU
ÁNH SAO RỪNG THU NGA
Mùa thu Lêvitan *
Vàng cả vùng rừng Xibia buổi ấy
Anh cùng em lộ trình mê mải
Bao vỉa quặng ngầm như cũng thở phập
phồng
Em còn nhớ không
Ơi cô gái tóc vàng quyến rũ
Những buổi hoàng hôn mờ núi lá
Phía cuối trời biêng biếc ánh sao
xa…
Ôi ánh sao rừng thu Nga
Như tiếng thầm của lòng em có phải
Nói những điều hồn không nói nổi
Hơi thở đằm phong vị nước Nga sâu
Ngôi sao xanh đậu xuống mái đầu
Em bỗng chốc thành nàng công chúa
Ảo huyền như trong câu chuyện cổ
Anh thành hoàng tử đón đưa em
Hoàng tử ngày nay không có ngựa xe
riêng
Chỉ có tấm lòng người địa chất
Gương mặt, nụ cười em hiền thục
Ánh núi Xibia chan chứa tâm can
Ngọn lửa rừng ta nhóm giữa ngàn
Quyện hương núi Xibia ngây ngất
Em hát những lời ca trong trẻo nhất
Gửi vào muôn phím của đàn anh
Tình Xibia mênh mang
Hồn thu Nga ấm nồng sâu thẳm
Nay anh ngóng mãi trong thầm lặng
Lòng bỗng nghe một áng mơ vàng…
Miền rừng Nga, tháng 8 năm 1974 –
Cao Bằng 2011
*I. Lêvitan (1860 – 1900): Hoạ sĩ
Nga rất nổi tiếng với bức tranh “Mùa thu vàng”,
người thể hiện thành công nhất nét
huyền diệu của nùa thu Nga.
GAGARIN QUA CẦU TREO SÔNG
MĂNG
(Kính viếng hương hồn Gagarin, nhà
du hành
vũ trụ đầu tiên của loài người)
Từng nhịp bước bồi hồi
Gagarin qua cầu treo sông Mãng (1)
Một dòng nước trong lành lấp lánh
Đôi bờ xanh ngát bóng tre xanh
Vẫn cảm giác bồng bềnh
Như khi bay trên tàu vũ trụ
Sao hôm nay ngỡ ngàng đến thế
Bước qua cầu treo nhỏ dập dềnh
Ôi chiều mộng Cao Bằng
Cũng dịu nhẹ như miền ôn đới
Thoáng nghe một nét gì ngời ngợi
Chợt hiện ra đã vội mông lung
Bất ngờ đến lạ lùng
Anh bỗng thấy giữa dòng sâu ấy
Một quả cầu da cam chín mẩy
Cứ xoay tròn xao xuyến cả lòng sông
Cung đàn sông rung vang
Giai điệu tính dập dìu cánh gió (2)
Tiếng lượn sli mênh mang mờ tỏ (3)
Anh bần thần ngơ ngác, chiêm bao…
Đôi bờ tre rì rào
Như mạch gió qua rừng phong buổi ấy
Đàn Balalaica sôi trào run rẩy
Bản tình ca bao lứa gái trai Nga
Gagarin thầm hát lên lời ca
Theo điệu tính ngọt ngào say đắm
Hoà với tiếng lượn sli đằm thắm
Tình khúc nồng lai láng Vônga
Mai ngày anh lên vì sao xa
Sứ giả của loài người trái đất
Những khám phá loé lên trong tiềm
thức
Có nét ngời sông Mãng chiều nay…
Cao Bằng 1992
(1) I.A. Gagarin (1934 – 1968): Công
dân Nga Xôviết,
Người đầu tiên của nhân loại bay vào
vũ trụ ngày 12-4-1961
(2) Tính: Nhạc cụ dân tộc Tày
(3) Lượn sli: Dân ca Tày
NGUYỄN TUÂN LÀM QUAN
LANG
(Kính viếng hương hồn nhà văn Nguyễn
Tuân,
nhân sinh nhật của Người, 10 – 7 –
1910)
Bấy nhiêu lần làm phó quan lang *
Nay già làng cho Nguyễn Tuân làm
trưởng
Dẫn Đoàn nhà trai sang mường bên
cạnh
Mừng rước cô dâu trẻ về nhà
Vẫn nét thân quen từ các cụ ngày xưa
Thoáng thấy nhà trai, người ta liền
đóng cửa
Trưởng quan lang phải trổ tài thơ
phú
Bao người nghe tâm đắc, xuýt xoa
khen
Rồi mọi người bỗng thấy ngỡ ngàng
hơn
Vị quan lang này trông uyên bác thế
Giọng ngâm sao mà trong trẻo lạ
Dẫu có âm chưa chuẩn điệu Tày – Nùng
Thơ xin mở cửa nhà, thơ đáp chén
rượu nồng
Thơ bước lên sàn, thơ xin trải chiếu
Cả thần núi cũng bay về đây đậu
Nghe những vần thơ ứng khẩu, Nguyễn
Tuân ngâm…
Rồi đỉnh ngàn mọc ánh sao hôm
Thơ đám cưới nồng say không dứt
Ai cũng muốn dâng Nguyễn Tuân một
cốc
Vị quan lang đáng kính, tài năng
Nguyễn Tuân thành người của bản
làng…
* Quan lang: Trưởng Đoàn nhà trai
sang nhà gái
rước dâu. Theo phong tục người Tày:
Những người
đàn ông đứng tuổi, mẫu mực, có tài
ứng khẩu thơ và
ngâm thơ, mới được mời làm quan
lang.
QUA ĐÈO KIEO PIT
Từ thác Nặm Thoong lên đèo Kiéo Pỉt
Nhìn về phía đông: Núi biếc giăng
thành
Bỗng lại thấy gương mặt buồn quyến
rũ
Thuở xa mờ… huyền ảo sương giăng…
Em ở nơi nào, mà vụt đến cùng anh
Qua thăm thẳm tháng, năm… thăm thẳm
núi
Như một ánh sao chiều sắp chìm vào
xa vợi
Nửa le lói bên này… nửa le lói bên
kia…
Bỗng vụt lên đột khởi say mê
Như tia chớp mùa hè chói chang nắng
gió
Như một chút heo may đằm hơi thở
Gương mặt mờ thoảng nhẹ nét cười
buồn
Lòng mờ sương, hay đèo núi mờ sương
Mà giọt lệ bỏng tràn nơi khoé mắt
Hồn như bay… lại thấy lòng hiu hắt
Gần gũi vô cùng… mà sao cứ mãi lìa
xa?
Muốn gọi thật to, cho vang động rừng
già
Cho bao nỗi mờ sương tan biến hết
Cho ánh buồn không còn vương trên
mặt
Như ngày nào thuở ấy tinh khôi
Ngả hai tay đón ngày cũ xa ngời
Chỉ thấy sương ngàn đậu lòng tay
nặng trĩu
Gương mặt buồn lại khuất vào sau núi
Lòng lại mong phía ấy có trăng lên…
Cao Bằng, ngày 6 tháng 8 năm 2009
Khuổi Slưa mình chan chứa ánh sao
đôi
Thuở ấy ta đèo nàng bằng xe đạp
Đi qua dốc núi khuổi Slưa
Mỗi ngày một buổi đến trường
Hăm hở...
Rồi một mùa xuân lặng thầm dè dặt
Bụi hoa kim anh chân dốc Khuổi Slưa
Nở bùng hoa trắng muốt
Như một nỗi đợi chờ...
Ta dừng xe, hái một nụ ngời thơm
ngát
Phập phồng cài lên mái tóc của nàng
Em nghiêng đầu hái một búp hoa xinh
Cài túi ngực trái tim ta thấp thỏm
Mái tóc mượt mây trời
Ánh mắt nàng nồng đượm
Của non ngàn buổi ấy Khuổi Slưa
Theo ta đi cùng trời cuối bể...
Hơn bốn mươi năm chốc lát đã trôi
qua
Một mình ta trở về đơn lẻ
Chiều Khuổi Slưa vẫn nồng nàn như
thế
Mà bụi hoa kim anh thuở ấy đâu rồi?
Kìa... chao ôi...
Chỉ còn hai nụ ngời như giọt lệ
Đôi ngôi sao của đất nồng sương gió
Mọc từ những nỗi niềm thuở cũ xa xăm
Ta giơ tay định hái lấy một bông
Lại bất chợt rùng mình
Không nỡ để bông kia đơn lẻ
Khuổi Slưa mình chan chứa ánh sao
đôi...
Đức
Long, Cao Bằng ngày 2 – 4 – 2012
TÁC GIẢ GỬI BÀI